Một Lít Nước Mắt

Comienza Ya. Es Gratis
ó regístrate con tu dirección de correo electrónico
Một Lít Nước Mắt por Mind Map: Một Lít Nước Mắt

1. Từ một cô bé hay cười, vô tư, Aya trở thành một cô bé mau nước mắt và đắm mình trong những suy tư về cuộc đời. Aya gửi những suy nghĩ đó vào những trang nhật ký và coi đó như cuộc chiến chống lại bệnh tật và chứng tỏ tinh thần của mình : mạnh mẽ và không từ bỏ .

1.1. Vượt lên trên tất cả nỗi đau là ý chí kiên cường quyết không chịu khuất phục trước bệnh tật của Aya. Aya chưa từng và chưa bao giờ phải một mình cô đơn chống chọi với bệnh tật. Cô luôn nhận được sự quan tâm, động viên, ủng hộ và giúp đỡ từ phía tất cả mọi người đặc biệt là mẹ cô. Bà luôn an ủi “Đừng nghĩ rằng con thiếu may mắn. Con sẽ thấy hạnh phúc hơn khi biết rằng trên đời này còn có những người đau khổ, bất hạnh hơn con”, khích lệ “Con không chọn là người mắc bệnh. Có nhiều thứ con có thể làm ngay cả khi con khuyết tật. Nếu con không có khả năng suy nghĩ, con sẽ không cảm thấy lòng tốt, sự ấm áp mà con người có, đó là những thứ con nhận ra khi con mắc bệnh”. Nhờ những sự quan tâm đó đã tiếp thêm sức mạnh cho Aya trên con đường chống lại bệnh tật.

2. Cuộc sống chúng ta rất muôn màu muôn vẻ, có người là màu đen bởi thờ ơ với chính bản thân mình, có người là màu hồng bởi họ chìm đắm trong tình yêu… nhưng chắc rằng tất cả chúng ta đã và đang trải qua một cuộc sống mà khi ta ngước lên nhìn bầu trời lúc này đang là màu xanh của hy vọng, của ước mơ.

2.1. “Cái chết không đáng sợ. Điều đáng sợ nhất là bỏ cuộc” – Kito Aya

3. Nhưng không vì thế mà cô bé hụt chí. Tinh thần của Aya đã truyền cảm hứng tới tất cả những người đang sống thông điệp mạnh mẽ về cuộc sống .Mang trong mình căn bệnh quái ác, gặp phải trở ngại lớn trong sinh hoạt hằng ngày, Aya đã không khỏi lo lắng về tương lai, về những cái nhìn dè bỉu xung quanh mình .

4. Xuyên suốt cuốn nhật kí chỉ dài hơn 300 trang được kể lại là những câu chuyện đời thường mà Aya trải qua nhưng ẩn sâu trong đó là những bài học quý giá về gia đình, về trường lớp và về xã hội. Nó đáng giá đến từng chi tiết một.Những bài học này khiến con người ta phải suy ngẫm về một con đường dài đang chờ đợi mình ở phía trước

4.1. Aya đã thể hiện một sự quả cảm và nhân cách lạc quan hiếm có trước căn bệnh không thể cứu chữa là "Thoái hoá dây thần kinh tiểu não" Spinocerebellar Degeneration. Cuốn sách đã khai thác một chuỗi các cảm xúc gồm người bệnh, gia đình, bạn bè và cộng đồng phải trải qua khi một người nào đó bị bệnh hiểm nghèo khi còn quá trẻ. Vì vậy câu chuyện đã đưa vào nhiều tình tiết liên quan đến việc chăm sóc người bệnh trong gia đình của những người thân đồng thời cũng lên tiếng chỉ trích những quan điểm và thái độ tiêu cực còn tồn tại trong xã hội Nhật đối với người tàn tật. Mỗi một ngày trôi qua, Aya lại phải đối mặt với các khó khăn mới do bệnh tình đem lại, vì vậy câu chuyện này được cho là một sự trân trọng sâu sắc dành cho tinh thần quả cảm của người đã viết rằng "đây là câu chuyện về một cô gái bị chọn lựa bởi căn bệnh lạ".

4.1.1. Không chỉ dừng lại ở việc truyền tải câu chuyện nghị lực của riêng mình, “Một lít nước mắt còn dạy cho người ta cách để làm người hay lối sống tử tế với nhau. Đây là mặt trái của thế giới mà chúng ta đang sống. Không hề phẳng và chẳng mấy dễ chịu cho dù bạn có là người đang mang căn bệnh hiểm nghèo đi chăng nữa. Nhưng tất cả đều được tả lại một cách hết sức dịu dàng, cùng ngôn ngữ trong sáng, giản dị. Song, con chữ của nó đủ làm chúng ta xao động mãnh liệt và buộc chúng ta phải ngẫm nghĩ những gì mà Aya đã viết lên. “ Mọi người không nên sống trong quá khứ. Cố gắng hết sức mình vào những việc bạn đang làm hiện tại là đủ rồi”.

5. Cuốn sách là một câu chuyện có thật về cuộc đời của cô gái tên là Aya .Nói về những trang nhật kí thấm đẫm nước mắt của cô bé

5.1. CITACIÓN

5.2. Một lít nước mắt đã dẫn dắt ta xuyên vào những trang hồi ký của Aya. Mình đã dự sinh nhật năm 14 tuổi của Aya cùng Aya vui vẻ,hạnh phúc cùng gia đình bên những quyết tâm khởi đầu mới của cô. Đến năm Aya 15 tuổi, những dấu hiệu căn bệnh “thoái hóa tiểu não ” xuất hiện ngày càng nhiều trên cơ thể cô, mỗi lần cô phát sốt mình lại lo lắng, bồn chồn không yên. Năm 16 tuổi của Aya, trên trang giấy đã thấm giọt nước đầu tiên của mình, mình đã khóc bởi vì Aya đã bắt đầu những khổ đau mà cô phải gặp phải ở bệnh viện, trường học…Năm 17 tuổi, Aya không thể hát được nữa, lúc đó mình cũng nghẹn ngào, mắt ươn ướt, sống mũi cay cay, cổ họng thì như có ai đó đang bóp chặt không cho phép mình phát ra âm thanh.